(Mc 6,30-34)
SUY NIỆM
Khi thấy dân chúng đi theo, Chúa Giêsu chạnh lòng thương họ vì nghèo đói, đau khổ, cô đơn, bệnh tật, họ giống như đàn chiên không có người dẫn dắt, bơ vơ lạc lõng giữa sa mạc hoang vu, khô cằn, sỏi đá. Rồi Ngài chữa lành bệnh tật cho người yếu đau được khỏi, cho người mù được thấy, cho người đói được no… Tất cả những hình ảnh đó, chúng ta vẫn nhìn thấy những con người xung quanh nơi mình đang sống.
Cho nên, lời Chúa nói không phải dấu kín trong tâm trí, trong tư tưởng mà là sự phản tỉnh, nhắc nhớ cho ta biết chạnh lòng thương với những mãnh đời bất hạnh, với con người đang gặp đau khổ thể xác và tinh thân, để ta biết sống với thực trong cuộc sống trần thế này. Những bài học cụ thể đó là:
Hãy học nơi Chúa Giêsu có trái tim biết chạnh lòng thương khi nhìn thấy những người đau khổ và bất hạnh.
Hãy học nơi CGS luôn biết quan tâm trước sự thiếu thốn của người chung quanh đang cần giúp đỡ.
Hãy học nơi Chúa Giêsu biết dùng thời gian nghỉ ngơi và giữ tâm hồn thinh lặng.
Hãy học nơi Chúa Giêsu là dành thời giờ cầu nguyện và xét mình sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Hãy học nơi Chúa Giêsu để có trái tim biết yêu thương và tha thứ cho những kẻ làm hại chúng ta.
Như Chúa Giêsu bước ra khỏi thuyền để đến với dân chúng, thì giờ đây chúng ta cũng hãy bước ra khỏi cái tôi chật hẹp để đến với anh em, đến với người nghèo khổ, bệnh tật già nua, đến với những con người đang còn lầm đường lạc lối để quay trở về bên Chúa nghỉ ngơi và bồi dưỡng tâm linh.